Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011

THỜI XƯA GIÓ THỔI VỀ - NGUYỄN NHÃ TIÊN

Có gì xào xạc heo may
thổi như thả khói tóc bay đường trường
bỗng dưng
sương xuống quá chừng
mơ hồ ba sáu phố phường, tôi đi 

*
Cỏ xanh chẳng rõ nói gì
hồn thu thảo mấy ngựa xe qua cầu
xa mờ trời đất Bích Câu
trống tràng thành giục vỡ màu trăng rơi

*
Nỗi khuya khoắt chạm vào tôi
từng thanh âm vẳng tiếng người ngày xưa
rưng rưng vọng thức đàn khua
âm vang gọi lũ lượt mùa về đây

*
Vàng phai, gieo nỗi buồn cây
nhẹ tênh từng chiếc bóng gầy, thời gian
những hào hoa
những hồng nhan
nhớ người gió cũng thì thầm khơi vơi

*
Con đường vô tận, tôi ơi
nghìn năm là mấy cuộc đời người qua
cổ phong thẳm một quê nhà
đường quen sấu rụng màu hoa vô ngần

*
Ven đê cỏ lót chỗ nằm
vang ngân cổ lục xa xăm nỗi buồn
em ơi, tiếng mẹ sông Hồng
thổi huyền nhiệm tự Thăng Long thổi về!
N N T

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét