Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

NHẬT KÝ NGẮN CỦA THÀNH PHỐ


NHỮNG BÀI THƠ ĐI THEO NGÀY THÁNG.

A,
12.03.1950
Hãy hình dung một người thanh niên vừa bước vào tuổi mộng mơ, đã chớm biết rung động trước bóng dáng người thiếu nữ bên vườn hoa hồng tươi thắm của tiểu Paris phương Đông, Đà Lạt với rừng thông xanh mướt trử tình. Từ đó, tâm hồn người thanh niên là cả những khơi trào mạch nguồn thơ cho nhan sắc hương nhụy tuổi học trò. Nơi để lại hơi thở của cánh đồng tuổi thơ đong đưa cùng tiếng reo gọi gió của rặng tre làng nắng hạ một thời xa xôi quê mẹ.

B,
10.04.1955...23.06.1071...26.08.1985…
Thời gian vẫn lặng lờ trôi, không nhanh không chậm cho một đời người, chạm vào rất nhiều những nơi chốn mà cuộc sống đẩy đưa đi và đi mãi. Dòng thơ cũng cuộn theo bước chân tìm kiếm, khám phá những vùng đất trời xa lạ. Cảm nhận và rung động tận cùng của tâm hồn với con người, với cảnh đời. Từ đó thơ đằm thắm hơn, sâu lắng hơn với người làm thơ, với tha nhân, với quê nhà, với những quê hương mới đã định cư, đã đi qua. Và dòng thời gian rất bình thường nhưng lại đưa người con lưu lạc trở về với nơi mà tuổi thơ đã từng sống, từng hoài vọng nhớ nhung, từng ước ao được quay lại. Và …đang trở về.

…D,
08.02.2002…07.07.2003…15.04.2004…20.11.2005…20.11.2008…
Tình yêu vượt qua và kết lại trong sâu tận của rung động trái tim thành những vần thơ thoát ra tiếng thở dài ngậm ngùi rất gần, mà lại rất xa. Tâm hồn người làm thơ luôn chìm trong những đớn đau kiếp người, thất vọng rồi hy vọng sự đồng cảm của người khác. Em là nắng. Em là sương, là vũ trụ mênh mông mà anh đang âm thầm yên sống. Nơi trú ẩn an nhiên của đời người là tình yêu, khuôn mặt người thiếu nữ gần gủi biết bao cho dù khoảng cách không gian bao nhiêu cũng không thể tách ròi nỗi niềm yêu dấu được. Tình yêu đồng vọng qua không gian và thời gian để hóa thân thành cánh hoa bất tử.

…..X…Y
Chủ nhật 15.04.1990…
Nhưng lời âu yếm trong buổi sớm mai, những bước chân bên nhau khi hoàng hôn tỏa xuống cánh đồng êm ả của nơi quê hương mới cho hai người được ở cùng nhau theo như nguyện chuyện vợ chồng đã chất ngất thương yêu, hạnh phúc bình thường mà thăng hoa cho cuộc sống. Và trở thành thiên đường có thật của tình yêu. Một chuổi dài tình yêu thương nhau và những gần gủi, nhưng chia xa theo nhịp sống vẫn còn đó một gia đình hạnh phúc. Em sẽ sồng không có gì thay đổi, Em yêu anh hơn cả thưở ban đầu. Em vẫn đẹp với anh vì Em rõ, Anh yêu Em, duyên kiếp đến đời sau.

Z.
20.02.2010.
Quá khứ và hiện tại là một trộn lẩn, gắng kết không dứt rời, hai thiêng liêng của đời người có từng phút giây sống thực. Những bài thơ của Lyca Dương Quang Đức đã nói lên được những rung động sâu xa nhất của trái tim, yêu dấu nhất của tâm hồn luôn thổn thức trước cuộc sống.
Cuộc sống mãi trôi theo thời gian, để có những tồn tại, có những mất mát không thể níu kéo, nhưng cũng từ đó đã hình thành một thế giới mới, thế giới của yên bình hiện hữu riêng của hai người cho nhau. Thốt lên tiếng vọng tình thương yêu cho hôm nay và cho những ngày mai, Rồi một mai, khi về bên xứ lạ, Anh xin vào sống mãi giữa lòng em.
 
Trọng xuân Tân Mão 
Viêm Tịnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét