Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

NHẬT KÝ NGẮN CỦA THÀNH PHỐ

                     QUÊ NHÀ LÀ THẾ ĐẤY

Có những lần đi là dứt hẳn, quên hết để có được một chốn khác mới hơn, dựng lại những kỷ niệm thẳm đậm nét riêng hơn. Nhưng cũng  những lần xoay lưng là nỗi dằn vặt, luyến nhớ xuyên chạm những vết hằn trong trái tim để có thời khắc rất một mình chìm vào biết bao tiếng thở dài của ngày tháng cũ:
                                Huế thành xứ Huế vấn vương
                                Mong ra núi Ngự mà thương một chiều
  Đó là day trở của tâm hồn nhạy cảm, bởi lưu lạc chốn người là vì như kẻ đi biển phải thuận dòng theo sóng gió để bảo đảm cuộc tồn tại nhân sinh của chính bản thân mình. Hà Văn Sĩ đau đáu chốn quê trong từng niềm nhớ nhung khi những xô dạt cuộc đời đẩy xa dần cuộc sống ra khỏi lũy tre làng thân thiết:
                               Một đi không lại, vạn lần thương
                               Huế chừ là Huế cố hương
Quê nhà là thế đấy!
Mang nặng một hành trang tưởng chừng không thể nào chịu đựng được, nhưng rồi anh cũng tự biết thích nghi với cuộc lưu đày cơm áo, có những thời gian và không gian của riêng minh để nhịp đập của trái tim là tiếng vọng chuyển đến một khuôn mặt dịu dàng sắc xuân có nụ cười thắm đẫm lời hò hẹn:
                               Thời gian trôi, ta đi về quá vãng.
                               Nơi không em ta thấy lắng tâm hồn.
                               Chiều nhẹ tênh gợi ta niềm nhung nhớ.
                              Nghe vọng về vũ trụ cũng ngu ngơ.              
 Từng ngày vẫn bình lặng đi qua, thời gian của nơi này cũng là thời gian của chốn khác, nhưng mỗi nơi chốn trú thân là một dấu ấn của hiện tại và trở thành ký ức của ngày hôm sau:
                               Thu từng qua, mùa lá rụng đầy
                               Như lữ khách, anh đong sầu bằng xác lá
 Từ lẽ đó trong thơ Hà Văn Sĩ dàn trải một dòng thời gian đứt, nối tâm tư tình cảm của những nơi đã cho niềm trú ẩn của thân phận:
                              Ta lặng ngắm chiều
                                                        Ngất ngây
                                                                  Rồi chợt nhớ
                               Hoàng hôn qua rồi
                                                       Mai có rạng đông lên
Trải nghiệm qua từng cụ thể của đời sống lắm nhiêu khê, bàn bạc những hoài vọng nơi đã xa lắc chuyến về:
                           Linh hồn say dốc cạn gánh lìa xa
                          Nỗi nhớ thương thức dậy giữa canh gà
                          Lay kỷ niệm xin tạ từ kỷ niệm
 Thơ Hà Văn Sĩ đã cho chúng ta những cảm xúc của cuộc sống, cho dù cuộc sống như thế nào đi nữa, cuộc sống của một đời người luôn được trân trọng vì đó là một nhiệm màu của Thiên Thượng đã ban cho chúng ta.
Mùa Hạ Huế. tháng bảy 2011.
VIÊM TỊNH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét