Thứ Hai, 23 tháng 1, 2012

CHÚC MỪNG NĂM MỚI NHÂM THÌN - 2012

NĂM CON RỒNG NƯỚC
XIN ĐƯỢC GỬI LỜI CHÚC ĐẾN VỚI TẤT CẢ GIA ĐÌNH BẠN BÈ THÂN THIẾT MỘT NĂM MỚI
TRÀN ĐẦY SỨC KHỎE, HẠNH PHÚC VÀ NHƯ Ý. 
Võ Công Danh Ngọc

Thứ Năm, 5 tháng 1, 2012

GIỌT NHỚ CHIA XA - HẠ NHIÊN THẢO

  Em đến như bình minh
Xôn xao từng ngọn cỏ
Tiếng khuyên hót đầu cành
Tinh khiết cùng ban mai

Em đến thả giọt sương
Sợi thương rơi trên lá
Man mác theo làn gió
U hoài giữa thinh không

Em đến cùng mùa đông
Thả giọt sầu mênh mông
Trải một màu tím biếc
Ngan ngát cả sầu đông

Nồng nàn ngọn lá thông
Nhớ nhung tựa nắng hồng
Ru hồn ta một thuở
Ôi cái lạnh bên trong

Đan trong từng nỗi nhớ
Nuối tiếc ngày chia xa
Khát khao ra biển cả
Dạt dào vào cỏ hoa

Lặng lẽ giữa trời đông
Sương phủ mờ mênh mông
Phảng phất đóa phù vân
Trăn trở một màu sông

Con chim khuyên thôi hót
Ngậm ngùi giữa hư không
Như từ trong vô thủy
Ta đến cõi vô cùng .

(29.11.11)
HNT.

Thứ Tư, 4 tháng 1, 2012

NHẬT KÝ NGẮN CỦA THÀNH PHỐ

TIỂN BIỆT

             Một ngày nắng thật đẹp qua trong tiếc nuối, chiều nay có cuộc ly biệt của hai người trẻ, quay đi giọt nước mắt phân kỳ, như tự nói thầm lời hẹn ngày gặp lại, những ngày đầu năm vui buồn tràn qua sớt lại, phần buồn nặng hơn, chao nghiêng trong lòng  nỗi niềm nhớ nhung không bù đắp được.
             Vào phòng cách ly là mang theo 5 ngày ít ỏi bên nhau. Người ở lại với mưa dầm Cố Đô.
             Sâu lắng và chơi vơi nhịp đập của con tim.
             Buồn ơi! Xin chào.
             (viết cho  vợ chồng con gái)


NGƯỜI ĐÀN ÔNG VÀ BUỔI CHIỀU - PHAN LỆ DUNG


Góc phố.
Ông ngồi bệt dưới đất nhìn theo chiều
bóng ông không che hết chiếc bị cói sau lưng
tay nắm hờ điếu thuốc cháy dở

Chiều sà lại gần
Lòng ông co lại
Như sợ cơn gió mỏng manh
làm rách nắng chiều
Khuôn mặt ông méo xệch theo làn khói thuốc

Tiếng gió thổi vội trên cành cây
Ông giật mình
Bên đường những tàn lá xanh lay động
Số phận trêu ngươi
thu vén tháng ngày ,gom từng sợi tóc ông
Bảy mươi năm một cuộc đời
Những bửa cơm,
Những mảnh đời cháu con
xói lòng ông đau nhói
Xung quanh ông
những mái nhà, nhũng góc phố, những bóng hồng đi qua
lạnh buốt
Đời dạy ông cúi đầu làm trọng
Bảy mươi năm
Giọng nói khô còn quanh quẩn trong chiếc nón rộng vành.

Con đường cong
Tiếng gió chiều đơn độc vò nát phố phường
Chiếc quan tài sơn màu mùa đông
                                                         quạnh quẽ
Ông đi...

Chiều
mây trắng vút bồng lai.
PLD.

Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012

NHẬT KÝ NGẮN CỦA THÀNH PHỐ

NẮNG MÙA ĐÔNG

                         Rực tia nắng sáng mênh mông một thành phố mưa sạch xanh ngàn lá, hơn một tháng dầm dề trong làn nước buốt lạnh rất đặc thù của vùng trời Cố Kinh, bốn phương tám hướng đều được sưởi ấm với ngọn nắng trong như pha lê, mặt trời rạng rỡ trái mùa, ngọt như quả nhãn vừa bóc vỏ, nhà nhà rộn ràng phơi phóng từng đống áo xống không chịu khô rang, đụng tới ẩm ẩm mùi mốc khó chịu.
                         Nắng dòn suốt ngày. Ra đường gặp ai cũng thấy mặt mày tươi vui. Được một ngày nắng rớt xôn xao, nhưng nghe đài hôm sau trời lại trở rét.        
                    Cuối mùa đông giá có một ngày nắng ấm là hạnh phúc lắm rồi.

Thứ Hai, 2 tháng 1, 2012

CHÂN DUNG CẬN TẾT - LÊ NGỌC THUẬN



Mặt mày giống khỉ ho cò gáy
giấu thân nơi chợ búa chờ thời
thời không tới mà tài chẳng có
đành kề vai gánh nắng gồng mưa

Hảo hán gì lay quay cơm áo
lụm cụm trong nhà khô thịt xương
nhiều khi nghĩ ngượng ngùng trơ trẽn
thấy mình như chết đã lâu rồi

Đọc kinh kim cang nhưng không hiểu
mắt vương phi sao có mưa bay
cuối đông rượu uống cô đơn quá
cây khế già còn ai nhớ quên

Uống ba ly lại ngồi ngẫm nghĩ
nếu con người không có trái tim
nếu A Đam đơn thân độc mã
thì tình yêu nằm ở nơi đâu?

Tháng Chạp buồn như quân thất trận
bạn bè xa chưa thấy ai về
bỗng dưng nhớ hai câu thơ cũ
một thuở thanh xuân – chừ bạc đầu

Cố nhe răng cười cho phải đạo
Giấc mơ ta đợi kiếp luân hồi
“Quán cà phê đốt đời anh cháy
Khói thuốc tàn phai …Thái Ngọc San” *

LNT
___________________

* Ý thơ Phan Phụng Thạch