Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

NHẬT KÝ NGẮN CỦA THÀNH PHỐ

RÀNG BUỘC

              Với tuổi hơn 95 mà vẫn nhận ra tiếng người để biết và gọi đúng tên theo thanh âm nghe được, chúng tôi thật thán phục. Bà cụ sống với gia đình em dâu trong căn nhà ba gian một chái của cha mẹ để lại, đơn bạc, cũ kỹ với liếp tre trét đất sét long tróc mốc thếch màu vôi bạc.
              Gia đình sống với niềm mong ước từ những lần về thăm viếng của người con trai độc nhất ở quá xa; vì cuộc sống nên mọi người cùng thỏa hiệp theo sự sắp xếp để gặp mặt, chăm sóc, và nói những điều không ăn nhập gì với hoàn cảnh nhưng nghe ra cũng ấm lòng cho mọi người.
              Thời gian thăm nom không nhiều nhặn gì vì đoạn đường xe lên về mất hơn hai tiếng đồng hồ, bạn bịn rin lắm, những người đi theo cũng không cầm lòng, nhưng vẫn phải để bà cụ lại với cuộc sống cô đơn tuổi già ở chốn quê.
              Khi chúng tôi rời đi chưa dứt lời chào, bà cụ trở mình xoay mặt vào vách với tiếng thở dài cam phận.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét