Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011

NGÔN NGỮ THƠ KHÔNG PHẢI BẮT ĐẦU TỪ KÝ TỰ MÀ TỪ SỰ CẢM NHẬN - NGÃ VĂN

 Nếu cảm nhận cuộc sống qua lăng kính của con người đối với chính mình, chính với thiên nhiên, đối với đời sống cá nhân, với cộng đồng thì thơ là sự thoát thai, sự chắc lọc  xuyên suốt quá trình của con người ở trong mỗi giai đoạn sống. Trở nên bất tử bởi biểu hiện cho phút giây mà con người cảm nhận. Cảm xúc không có sự đo lường trần tục. Vượt qua tất cả rào cản. Xé nát ra từng sợi của đời sống mà hắn có. Hãy từ chối nỗi niềm định nghĩa để sống được, thở được trong suốt nỗi cô đơn định mệnh. Cô đơn, phải xuyên phá khối kim cương đen của chính bản thân. Bắt gặp và đồng cảm để được một khoảng khắc sống. Ngôn ngữ đẩy đưa con người từ vực thẳm này đến lũng vô tận khác và thoát ra bằng ngôn ngữ rất riêng của thi ca.
Con người đứng trước niềm hân hoan và nỗi tuyệt vọng, điều mà thi ca đã xoáy vào khoản trống trải vô cùng của vũ trụ. Chỉ có con người làm được, đã làm được, đang làm được và chắc là sẽ làm được. Có gì tưởng lạ, đơn giản  của đời người, xét cho cùng cho tận, ta đã đang và sẽ đứng đâu, điểm tựa nào để nhìn lại bản thân. Cảm thông bản thân, cảm thông thiên nhiên, cảm thông thượng đế để tồn tại bằng vào thế giới thi ca. Tất nhiên, thơ vẫn phải đối mặt với chuyện sống còn, tất yếu. Nhưng chưa bao giờ là sự thỏa hiệp,  đầu hàng. Hãy lắng nghe sự thẩm thấu cuộc sống từ một nỗi tuyệt vọng và vượt thoát “ bất tử nở hoa vườn địa đàng…1 Thấu thị và khẳng định cuộc sống, không có bắt đầu nhưng phải có nơi nhìn được mình.
Định nghĩa như thế nào “ Rồi những đứa trẻ được sinh ra/ phục sinh thế giới…2 làm sao ta dững dưng được, làm sao ta vô tình với cái tình đoạn đoài “ Đêm vỡ òa chạm những vì sao…3 hun hút bất tận. Đó không phải là sự chinh phục mà hòa vào, chìm ngập trong, trong quyến rũ nhau. Đó là sự tồn tại của thơ.
Nếu chúng ta tình cờ thấy được, là sự mãn khai đầu tiên của tình yêu, chắc là choáng ngợp, chắc là ca tụng và thơ bắt đầu từ đó. Tuông trào cho con người dòng thác lũ để được sống. Hư vô cũng sống, ta và tha nhân đang sống, vũ trụ đang sống.
Đã có một nhà thơ thản thốt “ Hãy yêu như giọt nước hân hoan…*” bởi thi nhân cảm nhận “ Hãy chết như sao rơi vào bất tận **“ không chạm với, mênh mang quá đổi hạnh phúc. Đó là thi ca.
Ta sẽ bắt gặp “ Chút mưa thơm lững lơ đâu đó ”
Cuộc hẹn ước bắt đầu.
NGÃ VĂN
·         * và ** thơ TTT.
·        1,2 và 3 thơ CTH.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét