Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

NHẬT KÝ NGẮN CỦA THÀNH PHỐ


HOÀI VỌNG

            Buổi chiều về bến đò Ca Cút muộn hơn, theo lời gọi của những ông bạn giang hồ đang chạy đua với thời gian, đã có đủ những thứ của bàn nhậu. Gió hơi nhiều từ giữa phá thổi vào, mặt nước lao xao sóng, từng đợt vỗ vào bờ đọng thành những đùm bọt trắng nhợ của muối nhạt.
            Phá Tam Giang mênh mông bát ngát, những ngư dân rải cuộc sống khắp tứ phía, họ nhịp khoan từng ngày với mực triều cửa biển Thuận An. Sắc màu tươi tắn hơn, những đám mây xanh lam chiếu sáng mặt phá, màu sáng của buổi chiều đang xuống cho một cảm giác thật yên bình.
            Và nhớ một bài nhạc của Trần Thiện Thanh phổ thơ Tô Thùy Yên, bùi ngùi một thời lang thang Sài Gòn, Chiều Qua Phá Tam Giang. Vang vọng bên trời Phong Điền thì hiện tại.
            Bên bờ phá hút tầm nhìn là những ngôi làng rất quen thuộc, ẩn chứa nhiều dấu ấn khó phai, Thế Chí, Kế môn, Đại Lược…
            Cám ơn ông bạn già ở thành phố ra chơi mà còn gói theo nỗi u hoài chốn quê.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét