Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

TÀ HUY, BÓNG XẾ TRĂNG LU – VÕ CÔNG LIÊM

mặc cảm thổi phồng lên như căng
cánh buồm trôi ra biển tận
trí tuệ mù mờ
ra khơi
giữa lúc trời chập tối
tôi hốt hoảng tôi
hay
tôi hốt-tất-liệt tôi
thốt
lời bi thiết âm vang
ném hư vô vào hư vô
cảm giác tê cứng đứng đơ ve vãn ngọn gió chướng
mùa đông khóc sụt sùi trí nhớ đi qua vội
cánh cửa khép đôi chân em trong thăm thẳm mắt nâu
nhắm vị mặn vào ngũ giác vô tư em có biết?
tà huy! ôi tà huy bóng xế trăng lu
ta đạp vũng tối giữa lòng đêm mất ngủ
đột qụi mạch máu não bệnh trầm kha không chăn chiếu
phà theo khói phù dung để bay cùng em về cõi mộng
sự thật vỡ lẽ
trên nhung lụa em là những đám sao trời
mà trong ta biền biệt một chân mây
tà huy
là gió thở là trăng vỡ là điạ chấn khóc
có hay mình trần tục giữa ban ngày
lộ
là đường đi mênh mông
đạo
là cửa âm sâu hoáy :
"thiên thủ thiên nhãn vô ngại đại bi trăm đà la ni nam mô
hắc ra đát na dạ ha bà lô kiết đế thước bát ra ma bồ đề giạ bồ đà giạ ...’
...
…"
tồn lưu ơi hởi tồn lưu ta đang sống một thời trăn trối chết
hai đứa mình
đứng với trời say!

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab. ngày tốt 2/2012)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét