Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

Thơ PHAN LỆ DUNG

BỖNG NHIÊN
Bỗng nhiên,
như chiếc lá ,
ta rơi lạc mùa
chìm trong gió bấc

Bỗng nhiên,
ta như ngôi nhà thờ cũ
bị chúa trờì bỏ quên

Bỗng nhiên,
ta như đứa trẻ tuổi mười lăm,
chạy băng qua cánh đồng chiều trở gió
hát bài tình ca
vời vợi nhớ thương.

Rồi bỗng nhiên,
ta âm thầm
thả chiếc lá xuống dòng sông.

 Phan Lệ Dung

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét