Chiều nay mây xám vương lên mắt
Đông đã lại về giăng phố xưa
Cánh hoa sầu khép thêm hiu hắt
Rơi xuống ngập hồn năm tháng qua
Nô-en nơi cũ xa xôi lắm
Vẳng tiếng chim chiều trơ gác chuông
Giáo đường ngày đó nay hiu quạnh
Đâu bóng em buồn – đâu nhớ thương
Tắt nắng… đêm đêm dài cơn lạnh
Chiếc lá thông vàng rụng rớt mau
Em đi mùa ấy sao nhanh quá
Đã mấy đông sang chớm bạc màu.
Để giáng sinh nay sầu thăm thẳm
Con dốc xưa về mãi bấp bênh
Áo em mùa cũ mênh mông lắm
Thoang thoảng vạt hồn – nắng chênh vênh
Có còn gì lại bao đông ấy
Nay tuyết phủ đầy một gác chuông
Em xa xôi quá, thôi đành vậy
Để mãi một mùa đông tiếc thương
Đông đã lại về giăng phố xưa
Cánh hoa sầu khép thêm hiu hắt
Rơi xuống ngập hồn năm tháng qua
Nô-en nơi cũ xa xôi lắm
Vẳng tiếng chim chiều trơ gác chuông
Giáo đường ngày đó nay hiu quạnh
Đâu bóng em buồn – đâu nhớ thương
Tắt nắng… đêm đêm dài cơn lạnh
Chiếc lá thông vàng rụng rớt mau
Em đi mùa ấy sao nhanh quá
Đã mấy đông sang chớm bạc màu.
Để giáng sinh nay sầu thăm thẳm
Con dốc xưa về mãi bấp bênh
Áo em mùa cũ mênh mông lắm
Thoang thoảng vạt hồn – nắng chênh vênh
Có còn gì lại bao đông ấy
Nay tuyết phủ đầy một gác chuông
Em xa xôi quá, thôi đành vậy
Để mãi một mùa đông tiếc thương
TRƯỜNG GIANG
nguồn Lá Thư Úc Châu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét